Trang chủ / Sách Tùy bút - Biên khảo
mong doi bat tuyet
 

Mộng đời bất tuyệt


Tác giả: Nguyễn Tường Bách
Thể loại: Tùy bút
Nhà xuất bản: Văn Nghệ, TP. HCM
Năm xuất bản: 2006

Đầu tháng 3.2006, NXB Văn nghệ (TP.HCM) in xong cuốn Mộng đời bất tuyệt của ông Nguyễn Tường Bách - một trong các tác giả người Việt ở nước ngoài có nhiều tác phẩm xuất bản tại Việt Nam như Mùi hương trầm, Lưới trời ai dệt, Đêm qua sân trước một cành mai.

Ông năm nay 58 tuổi, sống tại Đức, có bài đăng trên Báo Thanh Niên trước đây và đã dịch: Đạo của vật lý (Frijof Capra), Đối diện cuộc đời (Krishnamurti), Sư tử tuyết bờm xanh (Surya Das), Thiền trong nghệ thuật bắn cung (Eugen Herrigel), Con đường mây trắng (Anagarika Govinda) được đông đảo bạn đọc trong nước đón nhận. Riêng Mộng đời bất tuyệt gồm 18 tùy bút viết về chuyện: đi và nhớ của ông.

Đến đảo Mallorca miền Địa Trung Hải, giữa tiếng ve ngân bất ngờ và mùi thông hăng hắc, ông nhớ những trưa hè với phượng hồng ở Huế. Đến Trung Quốc, Miến Điện thăm các nhà cổ "nhớ lại nhà mình ở Bao Vinh (một bến cảng của kinh thành xưa) có một cái gì quen thuộc không thể định nghĩa". Đến Thái Lan, Singapore, đi trên các vỉa hè lác đác người mua bán, nhớ quán cóc Sài Gòn với "cảnh ngộ muôn màu và những số phận không tên". Đến Tây Ban Nha, nhớ điệu Flamenco "không hề là vũ điệu đặc trưng và vui nhộn của Tây Ban Nha như nhiều người lầm tưởng" mà xuất phát từ tiếng than thở về một quá khứ vàng son của người Berber mất đất, đi lang thang, cất lời ca giữa đất trời theo tiếng vỗ tay và nhịp chân trên sàn gỗ. Đến Tây Tạng chiêm ngưỡng tượng ngài Liên Hoa Sanh (sinh ra từ hoa sen), nhớ hồ Tịnh Tâm với những con người "tự chuyển hóa mình". Đi nhiều, nhiều nữa, đến Pháp, Mỹ, Hy Lạp, Ấn Độ chẳng hạn - để một hôm, dừng lại, hướng về sa mạc Sahara nơi có "những lớp đá mỏng như vỏ hến (kết tinh từ khoáng sản trong nước ngầm) trồi lên và xếp thành từng lọn xinh xắn như những cánh hoa" mà người châu Phi nói tiếng Pháp gọi là Rose de sable (hoa hồng trên cát) và nhớ tới "những yếu tố trầm lắng trong bóng tối nay được phơi mình thành sắc thể". Con người cũng vậy, cũng mang "những yếu tố trầm lắng" trong mỗi một tâm hồn, chỉ khác ở chỗ chúng không hữu hình như Rose de sable. Mà, ngược lại, vô hình vô sắc, lặng lẽ, thanh tịnh và tỏa sáng như tình thương và lòng tha thứ, để "sẵn sàng quên những thương tổn" và để "yêu thương cuộc đời như nhà văn Hermann Hesse, khi tự so sánh mình với một cành cây, đã viết: Tấm lòng ta mềm mại, tinh khôi - đã chết vì cuộc đời thô bạo. Nhưng tính cách ta vẫn không đổi. Ta vẫn vui lòng, ta vẫn tha thứ - vẫn cho đời những chiếc lá xanh tươi - vẫn cho nứt hàng trăm chồi non mới. Dù bị đau đớn quằn quại - ta vẫn yêu thương trần gian điên dại này. Hai câu cuối cùng đã được truyền tụng bằng nhiều thứ tiếng trên thế giới vì nó chính là chất người đích thực".

Giao Hưởng

Tải về

http://www.mediafire.com/?mm2zvkln1dm

Chia sẻ tới các bạn bởi Dulitruc